Cố gắng nữa, cố gắng mãi
Một hôm Yến rom rớm nước mát nói với anh rằng, mình thèm được ốm quá mà không dám ốm. Cái ý nghĩ tội nghiệp ấy đã nhiều tháng nay xuất hiện trong đầu Yến như một ước ao. Cô đã quá mệt mỏi, giống chú lừa già lo sợ một chiếc áo nào đó vắt lên lưng cũng khiến mình ngã quỵ vì kiệt sức. Mà thực ra Yến vừa là phú ông cũng vừa là con lừa trong câu chuyện ngụ ngôn. Tự tay chất lên lưng mình vô số gánh nặng, trách nhiệm và tham vọng để rồi thấy mỗi ngày đều là một cơn ác mộng.
Không có lấy một phút giây thoải mái để nghỉ ngơi tận hướng cuộc sống.
Sáng sớm Yến thức dậy bộn bề lo toan, trong lúc vật lộn với hai đứa nhỏ để đưa chúng đến trường thì đầu óc đã lên kế hoạch chi tiết công việc cho cả ngày dài. Thời gian biểu luôn chồng chéo hoặc vừa khít, thậm chí không có kẽ hở để mà than thở. Có lúc đang lái xe, Yến chỉ muốn cứ thế gục xuống ngủ một giác, mặc kệ đến đâu thì đến. Nhưng cô lại nhớ ra con đang chờ mẹ đến đón, trong căn nhà nhỏ, bếp núc đang chờ mình trở về nấu cho chồng con bửa tối. Bao nhiêu công việc dang dở chờ Yến giải quyết, nhiều lời hứa hẹn còn chưa thực hiện. Trăm ngàn thứ vụn vặt cũng đủ sức cướp đi quãng thời gian quý hiếm mà lẽ ra Yến phải dành để đối đãi bản thân. Mà anh, tại sao phải để đến lúc Yến thốt lên câu "em thèm được ốm" mới thấy xót xa người vợ bé nhó của mình?
Anh và Yến lấy nhau khi vốn liếng tích cóp được chẳng đáng là bao.
Chi vừa đủ lo đám cưới và đặt cọc tiền phòng trọ. Gia đình hai bên đều nghèo khó nên vợ chồng son phải tự bươn chải. Ban đầu là bảo nhau cố gắng đi làm, tích tiện để sinh con. Con ra đời lại động viên nhau vay vốn làm ăn kiếm tiền nuôi con. Vậy là ngoài công việc ở công ty, vợ chồng còn chia nhau quản lý quán ăn, shop quần áo. Mới làm ăn chưa có kinh nghiệm nên thua lỗ nhiều, lại cố chỗ này vực chỗ kia. Tiền lãi ngân hàng mỗi tháng cũng đủ khiến vợ chồng đau đầu xoay xở.
Thoát được cửa ải bỡ ngỡ đầu tiên, khi công việc kinh doanh bắt đầu đi đúng hướng, Yến lại sinh thêm đứa nữa. Muốn kế hoạch nhưng tuổi Yến đã ngoài ba mươi, sợ sau này sinh nở khó khăn nên xác định phải vất vả thêm ít năm nữa. Ngày nào cũng tự động viên mình "cố gắng lên, giai đoạn khó khăn nhất sắp qua rồi". Nhưng kỳ thực cuộc mưu sinh này không có kết thúc bởi kỳ vọng của con người vê bản thân đã không dừng lại. Kiếm đủ tiền nuôi con lại tính chuyện mua đất tính chuyện mua đất. Mua xong đất thì tính chuyện làm nhà. Khi cửa nhà đã khang trang cũng là lúc rơi vào cái vòng nợ nần luẩn quẩn. Đêm nằm bên nhau chỉ nghe thấy tiếng thở dài, anh lại động viên Yến "cố gắng làm ăn trả xong đống nợ nhà cửa là vợ chồng mình có thể tạm nghỉ ngơi rồi". Nghe tưởng nhẹ nhàng nhưng cũng phải mất bốn năm lai lưng ra làm mới thoát cảnh đến hẹn trả lãi ngân hàng. Yến tự hỏi đến lúc này mình nghỉ ngơi liệu đã được chưa? Câu hỏi chưa kịp thốt ra thì đứa con nhỏ ốm, đứa lớn phải học thêm đủ các môn, chồng cũng được cử đi học nâng cao nghiệp vụ. Anh lại thở dài động viên vợ chồng mình cùng cố gắng". Yến chưa bao giờ sợ hai từ "cố gắng" đến như vậy. Nó như câu thân chú gắn chặt cuộc đời cô với cỗ máy thời gian bận rộn không ngừng nghỉ.
Không có nhận xét nào: